Ngô Phạm Ngọc Thu xinh giới thiệu đến tôi một bạn bằng tuổi Nguyễn Tuấn Anh và chơi với Tuấn Anh từ bé : đó là Vũ Quang Bách. Theo những gì tôi biết thì Bách được chị Thu giới thiệu vào Funix học, sau đó giới thiệu sang Lập trình KID.

Lúc đó tôi còn khá nhiều thời gian rảnh nên nhận kèm Bách. Ấn tượng của tôi về Bách là một bạn học viên sở hữu giọng nói nghe rất dễ mến, bạn gọi tôi là thầy, xưng con một cách trân trọng. Tôi đi dạy không ít. Dù vậy thường chỉ trên bục giảng tôi mới xưng là thầy cho đúng quy định của nhà trường. Ở ngoài tôi hay xưng anh – em cho thân thuộc. Học trò ở miền Bắc quen gọi thầy xưng em nên khi Bách xưng con, tôi nghe lạ tai và thấy có chút gì đó ngọt ngào, gần gũi! ?

Dạy Bách một thời gian, tôi thấy Bách không có được sự nhanh nhẹn của Nguyễn Tuấn Anh. Bách cũng không sở hữu khả năng ghi nhớ nhanh như Luong Thang Nguyen. Tôi không lấy đó làm buồn vì nhớ lời anh Nguyễn Thành Nam :
– Thầy giỏi phải là thầy dạy được tất cả các kiểu học sinh. Còn thầy mà chỉ dạy trò giỏi trở nên giỏi hơn thì xoàng!

Cũng phải nói thêm Bách có những chất riêng của Bách! Lần đầu tiên trong lịch sử loài người, à nhầm, trong lịch sử dạy học của tôi, có một bạn học sinh thấy bé nhà tôi khóc liền nói :
– Thầy ơi, hay thầy ngừng dạy để dỗ em bé đi. Con chờ được thầy ạ!

Bách nói hết sức tự nhiên và tình cảm! Điều này khiến tôi bồi hồi một lúc lâu! Bách cũng rất chăm chỉ. Những giờ học với tôi, tôi thường yêu cầu Bách làm đi, làm lại bài tập 10 – 15 lần. Thường Bách ít khi than phiền mà chỉ cặm cụi làm cho đến khi thuộc lòng thì thôi. Và đền đáp xứng đáng cho sự nỗ lực của Bách là 2 điểm 10, 1 điểm 9 từ Funix! Tôi vui, Bách thích thú, chị Huyen Vu mẹ Bách cũng hài lòng!

Tính đến nay tôi đã dạy Bách được 2 tháng. Tôi hay trêu chị Huyền:
– Em thấy nhiều thiên tài ngày xưa học đều dở. Thậm chí bị nhà trường đuổi và đánh giá là “có vấn đề”. Bách không đến mức đó nhưng biết đâu cũng có tí xíu tố chất tài năng và chưa đến lúc thăng hoa cũng nên!

Ừ nhỉ, ai biết đâu được! Có thể lắm chứ! Như tôi vẫn thường mơ mộng, biết đâu trong lứa học trò tôi đào tạo hôm nay, ngày mai sẽ có ai đó làm rạng danh cho Tổ Quốc, cho Đất Nước. Và khi đó dù họ còn nhớ Lập trình KID hay không…thì tôi – vẫn thấy tự hào ghê gớm lắm…